Ý nghĩa ngày Nhà giáo
Việt Nam
(20/11)
Đây là lễ hội của ngành giáo dục và là ngày tôn sư trọng đạo
nhằm mục đích tôn vinh những người đang ngày đêm thắp lửa tri thức cho các học
sinh. Ngoài mục đích là dịp nhắc nhở tới công lao của hơn một triệu thầy, cô
giáo trong cả nước đang miệt mài với sự nghiệp trồng người, ngành giáo dục cũng
nhân dịp này đánh giá lại hoạt động giáo dục và lập phương hướng nâng cao chất
lượng giáo dục. Dân tộc ta vốn có truyền thống hiếu học, luôn nêu cao vai trò
người thầy giáo. Người thầy luôn được coi là tiêu biểu cho tầng lớp trí thức,
tiên tiến được toàn thể xạ hội công nhận. Nghề giáo được coi là nghề cao quý
nhất trong các nghề cao quý .
Lịch sử của ngày 20/11 được bắt đầu từ một Tổ chức quốc tế
các nhà giáo tiến bộ thành lập ở Paris, pháp vào tháng
7/1946 lấy tên là F.I.S.E – Liên hiệp quốc tế các công đoàn giáo dục. Năm 1949
tại hội nghị Vác-xa-va, Balan, tổ chức FISE đã xây dựng một bản “Hiến chương
các nhà giáo” gồm 15 chương với nội dung chủ yếu là đấu tranh chống nền giáo
dục tư sản, phong kiến, xây dựng nền giáo dục tiến bộ bảo vệ những quyền lợi
vật chất và tinh thần chính đáng của người dạy học và nhà giáo, đề cao trách
nhiệm và vị trí của nghề dạy học và nhà giáo .
Trong những năm kháng chiến chống thực dân pháp xâm lược,
công đoàn giáo dục Việt Nam đã quan hệ với tổ chức FISE để tranh thủ các diễn
đàn quốc tế tố cáo âm mưu tội ác của bọn đế quốc xâm lược đối với nhân dân ta
cũng như đối với giáo viên và học sinh đồng thời giới thiệu những thành tích
của nền giáo dục cách mạng, tranh thủ sự đồng tình ủng hộ của giáo giới trên
toàn thế giới đối với cuộc kháng chiến chính nghĩa của nhân dân ta.
Mùa xuân năm 1953, Đoàn Việt Nam do thứ trưởng Bộ quốc gia
giáo dục Nguyễn Khánh Toàn làm trưởng đoàn tham dữ hội nghị quan trọng kết nạp
công đoàn giáo dục của một số nước vào tổ chức FISE tại Viên (thủ đô nước Áo),
trong đó có công đoàn giáo dục Việt Nam. Như vậy chỉ một thời gian ngắn sau khi
thành lập (22/7/1951), công đoàn giáo dục Việt nam được kết nạp là một thành
viên của FISE .
Từ 26 đến 30/8/1957 tại thủ đô Vác-xa-va, có 57 nước tham dự
hội nghị FISE trong đó có công đoàn giáo dục Việt Nam. Đoàn Việt nam đã quyết định
lấy ngày 20/11/1958 làm ngày quốc tế “Quốc tế Hiến chương các nhà giáo”, ngày
này lần đầu tiên được tổ chức trên toàn miền Bắc nước ta vào năm 1958. Những
năm sau đó, ngày này cũng được tổ chức tại các vùng giải phóng ở miền nam. hàng
năm, vào dịp kỉ niệm 20/11, cơ quan tiểu ban giáo dục thường xuất bản, phát
hành một số tập san đặc biệt để cổ vũ tinh thần đấu tranh của giáo giới trong
vùng tạm chiến , động viên tinh thần chịu đựng gian khổ của anh chị em, giáo
viên kháng chiến.
Sau ngày đất nước được thống nhất, giáo giới Việt Nam đoàn kết nhất trí xây dựng nền giáo dục theo
đường lối của Đảng cộng sản Việt Nam. Chính vì vậy ngày 28/9/1982
Hội đồng bộ trưởng (Nay thuộc chính phủ ) đã ra quyết định số 167-HĐBT về Ngày
Nhà giáo Việt Nam.
Quyết định của Hội đồng Bộ trưởng dựa trên cơ sở thực tế của ngày 20/11/1958
“Ngày quốc tế hiến chương các nhà giáo”.
Nhất tự vi sư, bán tự vi sư , lời xưa vẫn nhắc nhở chúng ta
nhớ đến công ơn thầy cô , mà mỗi bài học như chuyến đò thầm lặng ngày ngày đưa
học sinh đến những bến bờ tri thức. Mang theo hành trang thầy cô trang bị,
những cô cậu học sinh ngày ngày sẽ theo nhau lớn lên, rồi tạm biệt năm tháng
học trò để bước những bước đầu tiên vào đời… và rồi mỗi năm cứ đến ngày 20/11,
họ lại về trường xưa,hoặc cùng hướng về tuổi thơ của mình , cùng với đàn em
đang cắp sách đến trường hôm nay, quay quần ôn lại những kỉ niệm cũ, nhắc nhở
nhau về mái trường và thầy cô, những người đã dày công vun đắp cho họ trưởng
thành, và hơn tất cả để cho họ có dịp bày tỏ lòng tri ân đối với các Thầy, cô
giáo những người đã nâng đỡ họ trên mọi con đường cuộc đời. Bằng ngọn lửa nhiệt
huyết, thầy cô đã truyền cảm hứng cũng như động viên khích lệ bao thế hệ học
trò những hoài bão khát khao vươn lên. Những thành công, hạnh phúc của trò ngày
hôm nay cũng trở nên rạng rỡ trong niềm vui và là niềm tự hào, hãnh diện của
các thế hệ thầy cô, những người không quản ngày đêm, mưa nắng, những người đã
một thời quên đi bao khó khăn gian khổ về vật chất, thiếu thốn của cuộc sống để
thắp nên ánh sáng tri thức cho các em học sinh thân yêu của mình. Nhiệm vụ lớn nhất
của người giáo viên là hướng các em đến điều thiện, khơi gợi tình yêu thương
cho các em bằng cách này hay cách khác, trang bị cho các em những yếu tố cần và
đủ cho một con người trưởng thành mai sau, một thành viên tương lai của xã hội
phát triển.